Sabito không nghĩ tới một ngày anh lại yêu cô tới như vậy. "—Mia à, chúng ta như thế này là đi xa lắm rồi đấy." Ikiketsu Mia không đáp lời. Cô bối rối, nhưng không ngại ngùng, cô nhìn thẳng vào mắt anh. Chương 40: Sáng tỏ; Chương 41: Douma hoá ra cũng có khía cạnh này. Yêu Như Vậy Hận Là Thế - (Chương 21) - Tác giả Lục Xu Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN. *TRUYỆN CHỈ ĐĂNG HOÀN DUY NHẤT TẠI WATTPAD Maison de I'hortensia (@NhacuaHortensia)* TÊN TRUYỆN: YÊU NHƯ VẬY, HẬN LÀ THẾ 那么爱,那么恨 TÁC GIẢ: LỤC XU 绿枢 ĐỘ DÀI: 56 CHƯƠNG + 2 NGOẠI TRUYỆN NHÂN VẬT CHÍNH: MỘC LƯƠNG TÂY PHỐI HỢP DIỄN: LẠC MINH KHẢI - LỤC DIÊN CHIÊU (Truyện thuộc series 'Hương vị tình yêu' của Đọc truyện Yêu Như Vậy Hận Là Thế của tác giả Lục Xu, luôn cập nhật chương mới đầy đủ. "Đừng đi, anh đừng như vậy, đừng bỏ em mà." Chương 37: Trốn lâu quá, sẽ tự động Nếu Mộc Lương Tây hại chết con của Hạ Niệm Ý. Chương 40: Mộc Lương Tây, mày . Ai cũng biết chồng cô có người phụ nữ khác, kể cả cô.***Lục Diên Chiêu nói “Tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào độc ác như cô.”Anh ta nói rất đúng, không có người phụ nữ nào độc ác như cô, tàn nhẫn như cô, tự tay dệt cho mình một giấc mộng, cuối cùng lại tự tay phá hủy nó từng chút từng chút một… Tác giả có phần nhắc nhở trước khi đọc Đây là truyện rất cẩu huyết, ân oán hận thù, tam quan vặn vẹo. Cẩn thận khi nhảy tui sẽ spoil nhẹ cho bạn nào cân nhắc nhảy hố- Nam chính là rau sâu 100%. Bạn nào chỉ đọc sạch sủng vui lòng clickback, đừng buông lời cay Nam chính và nữ phụ xém có con chung, truyện không có tam quan, chỉ có một xô máu Nam chính ngoại Nữ chính bị Nữ chính cường, kế trong kế đảm bảo thỏa mãn người Nam nữ chính không về lại với nhau, kết Chỉ có nữ chính là nhân vật chính, nam chính bất quá chỉ là nhân vật phụ = Tới chương cuối tác giả sẽ cho mấy bạn biết tại sao lại cùng nếu đã đọc đến đây mà vẫn can đảm nhảy hố, chào mừng bạn đến với bộ truyện đầy ắp máu chó này. Editor n0628Mộc Lương Tây từ trong bệnh viện đi ra, liền thấy Lục Diên Chiêu đứng cách đó không xa đang tựa người vào xe. Cô nhớ mình từng đọc được trên một trang web là, lúc đàn ông tựa người vào xe với độ cong này, chính là lúc anh ta tiêu sái mê người nhất. Lúc cô nhìn thấy tranh vẽ minh họa, nghĩ rằng nếu có người đàn ông anh tuấn cùng với chiều cao hoàn hảo như vậy, thì đứng tư thế gì cũng là mê người thôi. Bây giờ nhìn thấy tư thế đứng của Lục Diên Chiêu, quả thực đã xác nhận suy nghĩa của cô về bức tranh kia khá chính xác đó chứ, tóm lại giờ phút này nhìn Lục Diên Chiêu vừa đủ tiêu sái, vừa đủ mê người, hấp dẫn ánh mắt không ít thiếu Tây do dự không biết có nên tiến lên chào hỏi y hay không, thì Lục Diên Chiêu đã nhìn về phía cô, dường như còn đang cười nữa chứ. Lương Tây không còn cách nào khác phải đi đến trước mặt y, nhưng cô còn tưởng khi nãy mình bị hoa mắt chứ, giờ phút này y đang lạnh lùng nhìn cô, nào có cười gì đâu, mà cho dù có cười, thì cũng là cười gằn mà nói "Thật trùng hợp làm sao" thì quá mức miễn cưỡng, nên cô yên lặng đứng đó, cái gì cũng không nói."Đến bệnh viện chi vậy?" Lục Diên Chiêu đứng thẳng người, trên mặt không chút cảm xúc, chẳng qua ánh mắt lạnh lùng vẫn khóa chặt trên người Mộc Lương Tây, tựa như có lửa giận đang chực bùng nổ, nhưng vẫn phải tận lực kìm nén."Thấy hơi mệt trong người nên vào đây khám thôi."Cô nói trơn tru vô cùng, không có nửa phần giả dối."Vậy kết quả sao rồi?" Lục Diên Chiêu dùng ngón tay gõ gõ trên đùi mình, đây chính là dấu hiệu cho thấy y đã mất kiên nhẫn."Có sao đâu, do tôi hơi sợ nên mới đi khám thử xem sao, khám tổng quát thôi mà.""Khám tổng quát sao lại đến khoa sản vậy?" Ánh mắt Lục Diên Chiêu có sự châm biếm khó nói Tây hơi điều chỉnh sắc mặt, thì ra là vậy, Lục Diên Chiêu vốn dĩ không phải ngẫu nhiên xuất hiện ở nơi này, mà là bắt gặp cô đến bệnh viện, sau đó y liền đi theo, thậm chí còn biết rõ cô tới khoa nào. Cô vểnh môi, mắt đối mắt với Lục Diên Chiêu, không có chút gì gọi là sợ hãi. Dường như cô đang dùng cách này để tuyên bố rằng, cô tới đây để khám cái gì, mà tựa hồ điều đó cũng chẳng liên quan gì đến y, y không có tư cách thái độ nặng nhẹ với Diên Chiêu dời tầm mắt, sắc mặt kém hết mức có thể, "Cho dù chỉ là hợp tác thì cũng nên cho tôi thấy chút thành ý chứ, em nói có phải không?""Ý gì đây?"Lục Diên Chiêu ra hiệu cho cô vào xe, Mộc Lương Tây không từ chối, ngồi vào trong xe y. Một tay Lục Diên Chiêu đặt trên vô lăng, tay còn lại đang móc bao thuốc lá ra, nhờ Lương Tây châm thuốc dùm. Khi nhìn đến sắc mặt cô có phần cứng ngắc, tâm tìn của y bởi vì vậy mà dường như khá hơn, rít vài hơi thuốc, làm ra vẻ mặt như kiểu vừa mới tỉnh ngộ, "Quên mất, giờ em đâu có ngửi khói thuốc được."Sắc mặt Lương Tây lập tức trở nên khó coi, y đang cố ý mà."Có thể tiếp tục chủ đề khi nãy rồi." Lương Tây nhích mông một chút, "Anh cứ hút thuốc tiếp đi."Y chỉ "hừ" một cái, cầm điếu thuốc rít vài hơi nữa xong rồi ném đi, trầm mặc không nói gì. Quang cảnh bên ngoài cửa sổ xe rất nhanh liền bị bỏ lại phía sau, một loạt cây xanh bên đường biến thành bức tường không có khe hỡ, tình cờ có bóng người lướt qua rất nhanh, nhanh đến mức cô còn tường mình bị ảo giác, y lái xe với tốc độ rất nhanh, hơn nữa còn là càng lúc càng hình như vậy khiến cô không thể không mở lời, "Chụp cho tôi cái mũ hợp tác không có thành ý, vậy thì cũng nên nói cho tôi biết có điều gì khiến anh không vừa lòng chứ?" Cô nhấp nháy mắt, tựa hồ không biết vì sao y lại tức Diên Chiêu vô cùng khinh miệt liếc cô một cái, "Chớ có ở trước mặt tôi mà bịp bợm nha, đừng quên mánh khóe em chơi là do ai dạy đấy.""Tôi làm sao dám?" "Mộc Lương Tây, hôm nay tự nhiên tôi nhớ lại tôi từng nói với em, trên thế giới này không có kẻ thù tuyệt đối cũng chẳng có bạn bè tuyệt đối, thứ tuyệt đối nhất chỉ có lợi ích thôi. Nếu em hợp tác với Lạc Minh Khải..." Y đăm chiêu liếc nhìn bụng của Lương Tây, phụ nữ là loại động vật thiên về tình cảm, ai biết họ sẽ suy nghĩ ra sao, mà y cũng không muốn làm kẻ ngốc không được lợi lộc gì, "Tôi đây không phải lỗ nhiều hơn lời sao?"Lương Tây nhẹ cong khóe môi, tựa như càng nghĩ càng thấy buồn cười, "Buồn cười quá, Lục Diên Chiêu, ngẫm lại mà nói, cho dù tôi muốn làm con ngu vì yêu mà như thiêu thân đâm đầu vào lửa, thì cũng phải có kẻ nguyện ý để tôi làm thế chứ. Bộ anh thật sự nghĩ Lạc Minh Khải sẽ bận lòng..." Cô lắc đầu, "Chuyện cười thế này nói một lần được rồi, nói thêm nữa thì tôi sẽ cho là anh cố tình đó."Lục Diên Chiêu trầm ngâm vài giây, nghĩ tới tính cách của Lạc Minh Khải, khả năng xảy ra chuyện này tựa hồ là số không. Nhưng vừa rồi, cái ý nghĩ ngốc không chịu nỗi này lại ập đến trong đầu y, thậm chí nếu cô dám thừa nhận, y thật sự không biết nên phản ứng thế nào. Có lẽ sẽ nhịn không được mà bóp chết cô, đời này nào có ai dám xem y như thằng đần mà đùa giỡn điều chỉnh tâm tình, giọng nói cũng bình thường trở lại, "Em với bố em hình như làm việc không tốt lắm, bên ngoài thế lực của tôi cũng không nhỏ, nhưng dạo này tôi phát hiện có vài chuyện tôi vốn dĩ không thể nào khống chế được, người thực sự nắm quyền cũng không phải tôi."Lúc này Lương Tây mới xoay qua, nghiêm túc nhìn y vài giây, "Phải, bố tôi nói ông thật sự không thể đem công ty giao cho người xa lạ, dù sao đây vẫn là sản nghiệp ông vất vả lắm mới gầy dựng được, tuy rằng tôi đã làm công tác tư tưởng rồi cơ mà ông vẫn không chịu, tôi cũng bó tay luôn rồi... Nhưng tôi đã lén thăm dò rồi, bố tôi sẽ không gây khó dễ cho anh đâu."Lý do này Lục Diên Chiêu cũng tạm chấp nhận được, có thể nguyên văn câu nói của Mộc Chính Nguyên không phải như thế, mà là ông hoàn toàn không tin vào nhân phẩm của y, ai biết sau khi y có được quyền lực tuyệt đối tại Mộc thị, y có chơi chiêu man thiên quá hải1 hay không chứ, đây mới là điều Mộc Chính Nguyên thật sự lo lắng này, dù sao vấn đề như vầy trước đây trong công ty đã từng xảy ra, cũng không phải là gì quá bí mật.1 Man thiên quá hải 瞞天過海 Giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn Wikipedia. Ở đây có thể hiểu là Mộc Chính Nguyên sợ Lục Diên Chiêu lợi dụng quyền lực của công ty, sau đó nhân lúc công ty rối loạn mà ôm sản nghiệp của ông bỏ trốn theo mình thì là như vâyVẻ mặt của Lục Diên Chiêu khá hơn vài phần, Mộc Lương Tây cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cỏ vẻ như bản lĩnh nói dối của cô lại tăng thêm mấy bậc rồi, hiện tại bố của cô vốn dĩ cũng chẳng còn quan tâm chuyện ở công ty nữa, hết thảy đều giao cho con gái rượu của ông xử lý, xem chừng ông muốn lui về ở ẩn rồi. Mà cô không muốn y có va chạm tiếp xúc gì với quyền hành ở Mộc thị, tất nhiên cô sẽ có cách khiến y không thể dính dáng gì đến nó rồi. Chỗ này các bạn có hiểu không, nói nôm na cho dễ hiểu thì là Lương Tây thật ra chỉ đang lợi dụng Lục Diên Chiêu thôi chứ không hẳn là "hợp tác" như hai người họ nói ở trên đâu. Lương Tây cần anh Lục ra mặt làm lãnh đạo Mộc thị, do cô sợ Lạc Minh Khải sẽ nghi ngờ đó mà"Tới chỗ tôi không?"Lương Tây lắc đầu."Có thể chịu đựng cả ngày không được gặp con mèo luôn hả?"Lương Tây do dự một lúc, cô biết Tiểu Mỹ Nữ ở trong con hẻm kia sẽ không chết đói, vì hàng ngày đều có người mang thức ăn vào. Nhưng cô vẫn lắc đầu, cảm thấy khó chịu vô cùng, giống như con gái mình nuôi bao nhiêu năm trời, rồi nó lại bỏ mình đi theo người thương của nó, cho dù nó có nhớ nhung cô, nhưng vẫn không quay nhớ tới mình của năm đó, có phải cũng khiến bố mẹ mình có suy nghĩ đó trong đầu hay không?Đàn ông, phụ nữ, là sự kết hợp tuyệt diệu nhất trên thế giới này, rõ ràng đều không có quan hệ gì, rõ ràng nên là hai kẻ xa lạ giữa biển người mênh mông, nhưng một khi đã gặp nhau và rơi vào lưới tình, "hai người" sẽ trở thành "họ", trở thành những người thân mật nhất, đây có lẽ là vấn để khó tin nhất tồn tại trên thế giới này."Ác ghê."Y định nghĩa cô như vậy, nhưng cô cũng không mở miệng nói một Tây vừa về Hoa Hồng Viên thì điện thoại trong túi xách liền đổ chuông, cô lấy di điện thoại ra xem thì thấy là số lạ, nhưng bởi vì điện thoại cứ reo chuông liên hồi, xem ra không phải gọi nhầm số rồi."Mộc Lương Tây, tôi thật sự không ngờ cô lại tình nguyện làm đứa ngốc đáng thương suốt đời đấy, haiz..." Hạ Niệm Ý liên tục cảm thán, dạo này cô ta vẫn luôn chờ ngày Lương Tây ngả bài với Lạc Minh Khải, chờ hai người gây gổ, nhưng chờ mãi cũng không thấy động tĩnh gì, hỏi sao cô ta không phát cáu lên được cơ chứ, huống chi do lần trước cô ta đi tìm Mộc Lương Tây nên mới khiến Lạc Minh Khải nổi đóa lên, hẳn là do Mộc Lương Tây mách lẻo rồi, chẳng những hai người họ không mâu thuẫn, trái lại Lạc Minh Khải còn trách mắng cô ta, "Biết rõ chồng cô không yêu cô, đã vậy còn có con với người phụ nữ khác, vậy mà vẫn nhịn được... À, tôi biết rồi, trên đời này luôn có cái thứ thích làm kì đả cản mũi, cứ cho rằng mình làm bộ mắt điếc tai ngơ thì chuyện đó không xảy ra. Tiểu thư kì đà, tôi không ngại nhắc cho cô nhớ, bây giờ trong bụng tôi là con của chồng cô đấy, Lạc Minh Khải mỗi ngày đều sang bên đây chăm sóc cho tôi và con đấy..."Hạ Niệm Ý nói xong liền nở nụ mà dám thay đổi số điện thoại rồi còn gọi điện cho cô, xem ra vụ lần trước ảnh hưởng không nhỏ đến Hạ Niệm Ý. Ánh mắt Lương Tây trở nên lạnh lẽo, nhưng không hề có vẻ bi thương, lần trước Hạ Niệm Ý nói ra chuyện này, quả thực khiến cho Lương Tây kinh ngạc một hồi, nhưng bây giờ cô đã có thể bình thản tiếp nhận lời nói của người khác, bất luận chuyện đó có tệ đến cỡ nào, cô cũng có thể chịu đựng, huống hồ chỉ là ra uy phủ đầu một chút thôi mà... Cô để di động sang bên, chờ sau khi Hạ Niệm Ý hảo tâm khuyên nhủ cô li hôn xong, cô mới chậm rãi cầm lấy điện thoại, "Cho dù cô có nói thế nào tôi cũng không li hôn đâu, theo góc độ luật pháp mà nói, thì Hạ Niệm Ý cô chính là tiểu tam đấy.""Cô..." Một câu đơn giản, lại khiến Hạ Niệm Ý tức đến mức giậm chân, nhưng Hạ Niệm Ý vẫn chưa mất khống chế, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, "Mộc Lương Tây, nhìn ra da mặt cô lại dày như vậy, biết rõ tôi và Lạc Minh Khải đều là hai bên tình nguyện, lại nhất quyết muốn xen vào phá ngang, nếu không có cô thì chúng tôi đã sớm ở bên nhau rồi, thậm chí là có con từ lâu rồi, chứ không cần chờ đến tận hôm nay đâu. Tôi biết cô cũng rất yêu anh ấy, nhưng Minh Khải không yêu cô, tuyệt đối không yêu cô, sao cứ phải quấn lấy không buông chứ?"Lương Tây mở loa ngoài, tiếp tục để điện thoại sang một bên, tựa như đang nghe chương trình radio, cô nhìn chằm chằm hai bàn tay của mình, hình như móng tay lại dài thêm rồi, móng tay ngón áp út dài quá xá, muốn lõm vào bên trong luôn Lương Tây vẫn không lên tiếng, Hạ Niệm Ý tưởng mình đã lay chuyển được cô, lập tức thật tình khuyên bảo, "Mộc Lương Tây, cô nhìn mình xem, điều kiện cũng đâu có kém, trẻ tuổi, lại được bố mẹ yêu thương, cho dù cô ly hôn với Lạc Minh Khải thì cũng có thể gả cho một người đàn ông tốt mà, không cần ở quấn bên Minh Khải mãi đâu. Cô có thể lựa chọn buông tha chính mình, cũng là thành toàn cho chúng tôi... Tình cảm bao năm trời của chúng tôi, làm sao cô hiểu được, chúng tôi nhất định phải ở bên nhau, tuy rằng cô vô tội, nhưng bây giờ cô dừng lại vẫn còn kịp..."Sau khi Lương Tây cầm kiềm cắt móng tay xong, mới cầm điện thoại lê, "Tôi sẽ không ly hôn với Lạc Minh Khải."Không đợi Hạ Niệm Ý nói thêm cái gì nữa, cô đã cúp cất điện thoại đi, quay đầu nói với thím Hoàng đang đứng sau lưng mình, lạnh nhạt cười, "Trò cười lúc nãy có phải rất đáng xem không?"Thím Hoàng cơ hồ kinh sợ nhìn cô...Mấy ngày tiếp theo, Hạ Niệm Ý vẫn không ngừng đổi số mà gọi điện cho cô, có khi là sáng sớm, có khi là tối mịt, mỗi lần Lương Tây trả lời "Tôi sẽ không ly hôn" là Hạ Niệm Ý bắt đầu mắng cô."Mộc Lương Tây, sao cô có thể đê tiện nhu vậy, anh ấy không yêu cô, ngay cả nhà mà còn không về nữa kìa, cô còn không chịu buông tay sao? Có biết xấu hổ không vậy?""Cô tội nghiệp thật đấy, mỗi ngày đều vườn không phòng trống, còn làm bộ như mình không sao. Cô cho rằng cô không chịu ly hôn thì Minh Khải vẫn là của cô sao? Ngu không chịu nỗi...""Hôm nay Lạc Minh Khải dẫn tôi đi sắm rất nhiều quần áo cho con, nhiều đến không xách nỗi... À mà tôi quên, cô làm sao có thể hiểu được tâm trạng này, càng không thể tận hưởng, đáng thương thật...""Lạc Minh Khải đã mấy ngày không về nhà rồi, có cần tôi gửi ảnh chụp anh ấy sang cho cô không? Để cô đỡ quên chồng mình mặt mũi ra sao... Ha ha..."...Sau càng ngày càng có nhiều cuộc gọi đến, Lương Tây rốt cuộc cầm lấy điện thoại, đôi mắt lại chăm chú nhìn dữ liệu trên máy tính, thế nhưng lại dùng tông giọng điềm đạm đáng yêu nói với người ở đầu dây bên kia , phảng phất giống như người phụ nữ đáng thương bị chồng ruồng rẫy, "Tôi không tin, tôi không tin những gì cô nói đâu, chắc chắn là cô đang nói dối, cô gạt tôi... Anh ấy nhất định sẽ không đối xử với tôi như thế đâu..."Tới hôm nay, cuối cùng lý do thoái thác vấn đề của Mộc Lương Tây đã thay đổi, Hạ Niệm Ý thấy đã đạt được mục đích liền nở nụ cười, không uổng công khủng bố điện thoại nhiều như vậy, có lẽ phòng tuyến cứng rắn trong nội tâm Mộc Lương Tây đã sụp đổ, "Tôi gạt cô làm gì, lời tôi nói đều là thật.""Tôi không tin... Tôi không tin...""Tôi có bằng chứng." Hạ Niệm Ý kiên định mở miệng, "Chúng ta bớt chút thời gian gặp nhau đi?"Lương Tây nhoẻn miệng cười với dãy số đang hiện trên màn hình, "Được."Đây chính xác là những lời cô đang chờ... Tác phẩm Yêu như vậy, hận là thế* 那么爱,那么恨 Tác giả Lục Xu Convert Rich92 tangthuvien Edit Tui; Viio; Ichikazumi Độ dài 58 chương bao gồm 2 ngoại truyện Thể loại Ngược; hiện đại; đô thị tình duyên Nhân vật chính Mộc Lương Tây Phối hợp diễn Lạc Minh Khải; Lục Diên Chiêu * Truyện thuộc series Hương vị tình yêu của Lục Xu Văn án Ai cũng biết chồng cô có người phụ nữ khác, kể cả cô. *** Lục Diên Chiêu nói “Tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào độc ác như cô.” Y nói rất đúng, không có người phụ nữ nào độc ác như cô, tàn nhẫn như cô, tự tay dệt cho mình một giấc mộng, cuối cùng lại tự tay phá hủy nó từng chút từng chút một… *** Mục lục Updating Mở đầu Cuối cùng Tiểu Mỹ Nữ vẫn không đợi được Tiểu Soái Ca của mình Chương 1 Người phụ nữ đơn thuần đến ngốc nghếch. Chương 2 Cô ta sẽ chờ đến khi người đàn ông này li hôn. Chương 3 Có một người phụ nữ không oán không hối chờ đợi anh. Chương 4 Máu chảy đầy mình, vẫn nhắm mắt làm ngơ. Chương 5 Chỉ có Tiểu Mỹ Nữ hiểu cô. Chương 6 Thế giới này rõ buồn cười, đám đàn ông lại cứ thích che giấu đi tình yêu đích thực của mình, sau đó kết hôn với một người phụ nữ khác. Chương 7 Cho đến nhiều năm sau, Lạc Minh Khải mới biết, từ đầu đến cuối mình đã thua hoàn toàn Chương 8 Mỗi ngày cô đều nhận được một bó hoa hồng đỏ lớn, ve vãn đến cực điểm. Chương 9 Sao anh lại có thể điều tra ra mọi điều bất thường? Chương 10 Ngu ngốc, đần độn đến vô phương cứu chữa, việc cô thực sự nên làm là tránh xa anh ra. Chương 11 Bước chân cô mạnh mẽ, hoàn toàn không giống với Mộc Lương Tây nhu nhược đến bất trị cùa ngày thường. Chương 12 Cô bé, hình như em ngày càng xấu tính đấy. Chương 13 Đùa giỡn dưới mi mắt kẻ khác, thế này mới thật sự là giở thủ đoạn. Chương 14 Nếu anh và Mộc Lương Tây có con, không biết nó sẽ trông như thế nào? Chương 15 Anh tựa vào thân cây, không phát hiện ra tim mình đã lỗi nhịp. Chương 16 “Đúng vậy đó, vì em là một cô gái ngốc nghếch, nên muốn tìm một người đàn ông thông minh, để kéo trình độ một chút về mức trung bình.” Chương 17 Cô vươn tay sờ mặt của anh, chân thực như thế này, chẳng phải ảo giác, chẳng phải tưởng tượng, càng chẳng phải nằm mơ. Chương 18 “Mày vì báo thù, đã phải trả giá rất nhiều. Đây là con đường mà mày phải đi, mày không có tư cách rút lui.” Chương 19 “Vì sao em lại là con gái của Mộc Chính Nguyên?” Chương Chương “Thế sao anh lại là con trai của Lạc Thịnh Hoa?” “Tựa như ước nguyện của tôi, đó là khiến cho mong ước của anh mãi mãi cũng không thể trở thành sự thật.” Chương 21 Bắt gặp ánh mắt của Lục Diên Chiêu, sau đó y lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm. Chương 22 “Lạc Minh Khải, không ngại chúng ta đấu một lần chứ?” Chương 23 “Chớ có tiếp xúc gì với Lục Diên Chiêu đấy.” Chương 24 “Anh giúp tôi đi, anh muốn tôi làm gì cũng được…” Chương 25 Lương Tây lắc đầu, “Tôi chờ anh ta chủ động xuất hiện trước mặt tôi.” Chương 26 “Mộc Lương Tây, sao mày vẫn còn có thể ôm mộng tưởng đối với người đàn ông đó nhỉ?” Chương Chương “Bố ạ, nguyện vọng lớn nhất của con chính là có thể bảo vệ bố và mẹ.” “Sao anh lại nói con gái chúng ta như thế chứ…” Có âm mưu… Chương 28 “Ngày nào đó tôi sẽ đùa chết người trong lòng cậu, chắc sẽ vui lắm nhỉ.” Chương 29 Ai cũng không thể cản bước cô, kể cả anh ta. Chương 30 Cô nghĩ, ngày hôm nay quả là náo nhiệt. Chương 31 Mộc Lương Tây, mày ghen ư? Chương 32 Cô nhìn người đàn ông đăng nằm trên người mình, cô không tin, anh ta là ngoại lệ. Chương 33 Bây giờ em đã tiến bộ rồi đấy, chứ như trước đây trong đầu em chỉ có mỗi suy nghĩ tự sát thôi. Chương 34 Hết giá trị. Chương 35 Nhưng cô biết, những thứ mình đã đánh mất không thể quay về được nữa. Chương 36 “Nếu như Mộc Lương Tây mang thai, anh có để cô ta sinh đứa bé ra không?” Chương 37 Trốn lâu quá, sẽ tự động chui ra… Chương 38 “Cô đáng thương làm sao, mỗi ngày đều đơn độc trong phòng, còn ra vẻ mình hạnh phúc lắm!” Chương 39 Nếu Mộc Lương Tây hại chết con của Hạ Niệm Ý. Chương 40 Mộc Lương Tây, mày phải sống, phải sống tốt hơn so với bất kì ai khác. Chương 41 “Anh sắp được làm bố rồi!” Chương 42 Bắt đầu tư bây giờ, con của Lạc Minh Khải anh đã chết rồi. Chương 43 Trên thế giới này, không có bạn bè tuyệt đối, cũng không có kẻ thủ tuyệt đối. Chương 44 “Em nói dối tôi sao?” Chương 45 Anh chẳng qua chỉ coi tôi là một con ngu si, vậy mà tôi lại khiến anh trờ thành kẻ ngốc. Chương 46 “Cuối cùng cô có mang thai hay không?” Chương 47 Cô nhẹ nhàng nói ra những lời này, lại khiến toàn thân Hạ Niệm Ý run rẩy không ngớt. Chương 48 “Có phải em?” Chương 49 Đáng đời bọn họ lắm. Chương 50 Lật ngược ván cờ. Chương 51 Đi lấy giấy xác nhận ly hôn, lý do này đã đủ chưa? Chương 52 Cô cười, dáng vẻ chật vật cuồng loạn, so với lúc cô khóc còn khó coi hơn. Chương 53 Mộc Lương Tây, mày thật vô dụng. Chương 54 Khi tôi đau đớn chính là thế này đây, một mình tự nuốt bi thương. Chương 55 Cô muốn nói là “Tôi đã không còn yêu anh nữa.” Chương 56 Ngoại truyện 1 Ngoại truyện Hoa Hồng Viên Chương 57 Ngoại truyện 2 Ngoại truyện Mộc Lương Tây *** Editor n0628 Trong đầu Lạc Minh Khải nhất thời xuất hiện vô số ý nghĩ, anh tự ra lệnh cho bản thân là dưới hoàn cảnh không có chứng cứ thì không nên nghi hoặc gì, một hồi lâu sau tâm tình anh mới bình tĩnh trở lại, đẩy Mộc Lương Tây đang khóc như mưa trong lồng ngực ra. Hiện giờ trên mặt anh chẳng có vẻ không kiên nhẫn, cũng chẳng có vẻ buồn phiền gì, chỉ lạnh nhạt nhìn cô, lệ trong đôi mặt tựa như những viên trân châu lấp lánh rơi xuống, lúc bấy giờ anh mới quay đầu đi, "Hôm nay đi đâu vậy?" Trong mắt Lương Tây xoẹt qua một tia bối rối, "Vốn là... Về nhà, mẹ bị bệnh rồi, em nhận được điện thoại thì về ngay." Lúc này cô cúi đầu xuống, giống như đang nghĩ tới cái gì đó khiến cô cực kỳ đau khổ. Bất chợt, Lạc Minh Khải không biết phản ứng này của cô là vì sao... Lạc Minh Khải có được một thông tin ngày hôm đó, mấy cuộc gọi trong nhật ký di động của Mộc Lương Tây đều là do Hạ Niệm Ý gọi đến, Lương Tây không chủ động gọi lại. Hơn nữa nơi xảy ra tai nạn tương đối hẻo lánh, mà địa điểm cũng là do Hạ Niệm Ý chọn. Hôm đó khi Hạ Niệm Ý gặp chuyện, không ai thấy được rốt cuộc đã xảy ra những gì, người của quán trả thì bảo rau trồng trong khu đất riêng của họ bị gà nhà khác ăn mất nên kéo sang nhà người ta tính sổ, nhà kia không chịu thừa nhận, hai nhà liền cãi qua cãi lại, thậm chí suýt đánh nhau, căn bản mọi người đều đi bát quái hết rồi. Mọi tin tức đều chỉ có một trọng điểm, là không ai biết đã xảy ra chuyện gì. Lạc Minh Khải xem xong mấy thông tin này thì An Diệc Thành gọi tới. Loại chuyện thế này, anh vốn không muốn làm phiền người khác, bởi vậy nên không nói với An Diệc Thành, thật không ngờ An Diệc Thành chủ động đề cập đến. "Em thấy có hơi bất thường..." An Diệc Thành phân tích qua điện thoại, "Không có bất kì ai làm chứng, địa điểm gặp mặt là do cô Hạ quyết định, em đã đến hiện trường xem thử, quả thật có dấu vết tông xe, nhưng lại không thấy có dấu phanh xe lại. Chiếc xe đó hẳn là đỗ trong nhà máy xi măng bỏ hoang, vậy nên không có người nào trông thấy..." Hết thảy mọi bằng chứng đều không liên quan đến Mộc Lương Tây như Hạ Niệm Ý đã nói. "Chú muốn nói gì?" Lạc Minh Khải trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc mới hỏi. "Có phải là quá trùng hợp hay không?" An Diệc Thành thử thăm dò, "Em chỉ tin rằng không có người phụ nữ nào dùng đứa con trong bụng để đổi lấy mọi thứ mình muốn... Uhm, có lẽ em nói như vậy hơi phiến diến." "Ừ..." An Diệc Thành cũng không làm thêm điều gì, vốn là thấy Lạc Minh Khải tra xét chuyện này, thuận tiện anh ta cũng hộ trợ Lạc Minh Khải một chút, hơn nữa thì không được. Cố Trường Dạ cũng đã nhắc nhở, nếu Lạc Minh Khải không đề cập tới, vậy thì để Lạc Minh Khải tự mình xử lý. "Anh cả bảo em điều tra về tình hình Mộc thị." An Diệc Thành cảm thấy anh nên nói với Lạc Minh Khải một tiếng, "Mộc thị có gì đó không ổn, nhưng em đã tra xét rồi mà vẫn không thấy manh mối gì..." Bởi vì không tìm được manh mối, nên rõ ràng là sau lưng Mộc Thị nhất định có vấn đề, An Diệc Thành mới quyết định bỏ nhiều thời gian điều tra...

yêu như vậy hận là thế chương 40